Yuki Uchiha

Ảnh của tôi
Có kẻ sinh ngươi ra thì ắt sẽ có kẻ diệt ngươi...

10 thg 1, 2012

Tam Thê Tứ Thiếp-Phiên Ngoại-Danh Viết Tần Chính

                Tam Thê Tứ Thiếp-Phiên Ngoại
                       Danh Viết Tần Chính
Tác Giả:Diễm Tuyết Tuyết
Edit:Quick translator@tangthuvien

Sau kiếp nạn ở Nam Lương, Ngụy Vô Song mang theo thất vị thê thiếp trở về Tần quận. “Ngụy vương thế tử” hiện tại đã theo địch phản quốc, hắn cũng đáp ứng hôm khác sẽ hướng hoàng đế xin đổi họ. Nhưng việc cải danh đổi họ nói thì dễ dàng, tìm được họ thích hợp mới khó khăn.
Họ của tổ tông đã mất, ai sẽ cho hắn … một cái họ nữa đây?
Lão gia chậm chạp không trả lời chính xác, bị làm khó lại chính là lão quản gia Hách thúc, Ngụy vương phủ tất cả đến nơi này an cư lập nghiệp kinh động cả Tần quận. Mọi người đều hỏi thăm quý phủ này là của người nào, lão quản gia cùng bọn hạ nhân không dám đáp, nói là “Ngụy gia” được sao? Quanh co giấu giếm, kết quả nổi lên lời đồn tứ phía. Có người nói bọn họ là phiên bang ngoại tộc chạy nạn mà đến, vớ vẩn! Đường đường người của Ngụy vương phủ, dù sao nghe ra đều mười phần quý khí, há có thể đánh đồng với lũ man di kia. Còn có người nói bọn họ là cường đạo thâm sơn cùng cốc đến, cướp bóc rất nhiều châu báu tới đây lập sào huyệt mới, lại có người nói bọn họ là gia tộc bị triều đình truy nã… (trí tưởng tượng hẳn phong phú=))).
“Cái lũ đó có đầu óc hay không thế, trọng tội triều đình sao có thể gióng trống khua chiêng kiến phòng tạo óc? Sao không thấy người của quan phủ đến bắt chúng ta đi?” Sĩ Thần cầm đũa căm tức gõ bát.
Lão quản gia xấu hổ cười cười nói: “Trên thực tế người của quan phủ sớm đã tới, là lão nô đem ấn kí của lão gia cho bọn chúng nhìn.”
“Ấn kí, ấn kí gì?” Duy Nhất ghét màu sắc và hoa văn trên bát, gọi nha đầu lập tức đi đổi cái khác. (thằng nhỏ nhìu chuyện=-=).
“Là đại ấn Tần quận của quận vương?”
“Dạ phải, tam chủ tử.”
“Hắn khi nào thì thành quận vương?” Quần Ngạo kinh ngạc hỏi.
“Người của kinh thành không phải đã tới hồi đầu tháng sao?” A Kiệt suy nghĩ một lát rồi nói “Hôm đó tốt trời ngủ đến tận trưa mới dậy, người đã sớm đi rồi.”
“Thật không?” Quần Ngạo ho khan vài tiếng, hơi hơi cuối đầu. Ngày trước hắn đối với người đã mất công lực là Ngụy Vô Song nói một câu “Giờ đã không còn như xưa nữa, ngươi muốn cũng không được.”, cuối cùng Ngụy lão gia hôm qua hỏi lại hắn rốt cuộc đã được chưa.
Thật lâu sau vẫn không thấy phu quân, Tiểu Lâm hướng cửa chính hỏi: 『 lão gia sao vẫn chưa thấy dùng bữa? 』
Kì Nhi đưa mắt nhìn gã sai vặt đứng cạnh cửa, gã sai vặt lĩnh mệnh, mới bước qua cánh cửa Ngụy Vô Song liền tiến vào, thân hình cao lớn khiến gã sai vặt ngã ra xa. “Đói chết được, đói chết được.” Còn chưa ngồi xuống hắn đã bắt đầu kêu la. (=-=)
Lão quản gia hướng bọn hạ nhân phất tay: “Truyền lệnh đi.”
Ngụy Vô Song nhíu mày nói: “Hách thúc, ngươi cũng xuống dùng bữa đi, ta nói rồi nơi này không phải vương phủ, những quy củ này có thể bỏ qua.”
“Dạ, lão gia.” Lão quản gia mang theo mấy hạ nhân rời khỏi thiện thính, chỉ để lại nha đầu hầu hạ dùng bữa.
Vân Phi nén giận trách: “Lão gia cũng biết nơi này không phải vương phủ, ngươi cũng không còn họ Ngụy nữa. Mau mau nghĩ ra cái họ đi, thánh chỉ phong tước vẫn còn chờ ngươi điền họ, quan phủ cũng phải báo chuyện này lên cho quý phủ nữa.”
Ngụy Vô Song đói chết rồi, con mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay hạ nhân, theo từ cửa mãi cho đến lên bàn.”Triệu Tiễn Tôn Lý, các ngươi tùy tiện chọn họ nào cũng được, dù sao cái họ này ta dùng rồi tiếp theo cũng chẳng có ai dùng.” Hắn không có con nối dõi tông đường, dĩ nhiên sẽ không ai dùng họ hắn nữa. Nghe được âm thanh của mấy đôi đũa, Ngụy Vô Song biết chính mình nói sai rồi, không dám ngẩng đầu, tay liên tục gắp mấy miếng thịt sơn kỉ nhét vào miệng, đột nhiên ôm lấy cổ kêu, “A. . . . . . Ế. . . . . . Ế ở, không xong, có xương, mắc. . . . . . Ở!”
“Mau lấy nước!”
“Uống đi!”
Bảy người cuống tay cuống chân lấy nước đưa, hắn cuối cùng đã có thể nuốt miếng xương kia xuống.
Quần Ngạo gõ bàn, thử thăm dò hỏi: “Lão gia họ Triển được không?”
“Không được!” Mọi người lập tức phản đối.
Ngụy Vô Song cũng theo phụ họa gật đầu, kế hoạch nham hiểm trong bụng nhị phu nhân hắn sao lại không biết, làm cho hắn đi theo họ Triển đơn giản là phải . . . . .
“Sao lại không được?”
“Không được. . . . . . là không được.” Sĩ Thần nhất thời nghĩ không ra lí do thoái thác, ánh mắt quay sang nhìn Kì Nhi rồi mới nói: “Nếu đã như vậy, nên chọn họ của đại chủ tử.”
Vân Phi nhìn hắn xem thường, “Đại chủ tử họ gì?”
Kì Nhi họ Ngụy, trở thành tề quân của Ngụy Vô Song ngày đó hắn đã thành họ Ngụy, không còn là họ Hải.
Vân phi nhướng mày cười, “Chọn cái họ kia không tốt, Triển Vô Song, Trảm Vô Song?” đưa tay xẹt ngang qua cổ, “Chém lão gia, hay là muốn chúng ta thủ tiết?” (ăn với chả nói=))).
“Nói năng bậy bạ!” Quần Ngạo quát: “Chẳng lẽ Triển gia ta trên dưới đều bị trảm đầu hết hả?”
“Cũng không phải, nhị chủ tử ngươi đã không còn là người của Triển gia.” Vân Phi gắp một khối trứng tôm ném vào miệng cười khách khách. Bị ăn sạch sẽ, còn có thể tự xưng là người của nhà nào sao?
Ngụy Vô Song nghiêng người tránh đi sát khí, cầm một chén canh Hà đường duẩn tiêm đưa cho Kì Nhi, lại nhẹ nhàng vuốt hàm dưới của hắn coi thương thế nơi yếu hầu. Bị đem ra làm bình phong đối xử như thú nuôi, Kì Nhi sinh lửa giận, trở mình chưởng cho hắn một cái thật mạnh vào ngực.
Tiểu Lâm nhẹ xoa ngực cho hắn ôn tồn nói: 『 Lão gia, đại chủ tử qua nửa tháng nữa là có thể nói lại được . 』 rung trời lôi gần người nổ mạnh, mảnh nhỏ văng vào khiến yết hầu Kì Nhi bị thương, sau ba tháng mới có thể chữa khỏi.
“Không họ Triển, hay là phải đi theo họ Bạch?” Quần Ngạo lạnh lùng nói.
“Khó không thể.” Vân Phi cười đáp.
Sĩ Thần khịt mũi cười lạnh, uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Kia lão gia mới thực thành quỷ ấy, Bạch Vô Song, bạch vô thường (trắng bất thường), muốn thêm luôn một cái hắc vô thường không a?” (câm nín=)). Ý ẻm là bạch vô song nghĩa là người trắng có một không hai, mà trắng không giống ai không phải quỷ thì là gì=))).
Vân Phi nhất thời ngậm miệng, gắp rau bỏ vào miệng suy nghĩ.
Sĩ Thần một tay chống cằm, một tay chuyển động chén trà.”Tư Đồ Vô Song thật ra là cái tên rất hay.”
Ngụy Vô Song yên lặng ăn cơm, nhìn các phu nhân vì hắn ban họ cải danh, vẻ mặt hết trắng lại đỏ, rồi lại đen, rồi lại nhăn mặt.
A Kiệt ăn xong chén cơm đưa nha đầu bới tiếp, đồng thời lạnh lùng nói: “Tư Đồ Vô Song, Tư Đồ gia ngươi『 Nhật Nguyệt Hiểu Thần 』đã có bốn người, làm sao Vô Song? Nhật Nguyệt vô song, hay là Thần Hiểu vô song?”
Duy Nhất lập tức chộp ngay: “Triệu gia chỉ có mình ta, Triệu Vô Song nghe cũng không tệ.”
Quần Ngạo hận nói: “Triệu Duy Nhất, Triệu Vô Song nghe khớp nhau ha.” (Ngạo ca ngó vầy mà thù vặt gớm=))).
“Sao nào, ngươi muốn làm huynh đệ với lão gia à?” Vân Phi cười mỉa hỏi.
Duy Nhất thu hồi khuôn mặt tươi cười, khóa mi trầm tư. Triệu Duy Nhất, Triệu Vô Song, người bên ngoài nghe thế nào cũng giống tên huynh đệ. Không tốt, không được, không cần. =))
Đột nhiên trầm mặc hồi lâu, Tiểu Lâm ngẩng đầu lên thấy cả đám chằm chằm nhìn mình, ánh mắt rất không tốt, đến phiên hắn? 『 Không… không cần đâu. 』thằng nhỏ lắc đầu lia lịa, vẻ mặt hốt hoảng『 Không cần mà, lão gia không cần theo ta họ Lâm. . . . . . 』
Lũ tiểu quỷ đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa. Lâm Vô Song, tuy là không khó nghe, nhưng cũng không ráp nhau. Chỉ còn lại một cái. . . . . .
“Nam Cung Vô Song. . . . . .” Duy Nhất cắn đũa nói.
“Nam Cung Vô Song. . . . . .” Sĩ Thần cũng niệm theo.
“Nam Cung Vô Song. . . . . . Sách. . . . . . Sách. . . . . .” Vân Phi ngửa đầu tấm tắc cười, rung đùi đắc ý.
“Ân.” Quần Ngạo vẻ mặt thâm trầm, “Nam Cung Vô Song. . . . . . được không?”
“Ai. . . . . . Nam Cung Vô Song. . . . . .” Duy Nhất lại niệm.
“Thật là a. . . . . . Nam Cung Vô Song. . . . . .” Sĩ Thần lại cùng niệm.
“Nam Cung. . . . . . Vô Song. . . . . .” Vân Phi bắt đầu vuốt tóc.
Quần Ngạo gõ bát, “Vô Song. . . . . . Nam Cung. . . . . .”
“Đủ rồi!” A Kiệt rống to, đứng phắt dậy, suýt nữa lật cả bàn.”Đổi cái khác!”
“Cũng tốt.” Bốn người hạ mày, lại thở ra. May mắn, nếu bọn họ nghĩ không ra lí do thoái thác, lão gia chắc phải mang họ Nam Cung thật .
A Kiệt sầm mặt ngồi xuống, trong lòng lại mặc niệm một lần, Nam Cung Vô Song, không có chỗ nào quái dị, một chút cũng không, vì sao bọn họ niệm niệm nghe thiệt không tự nhiên, thiệt quá mức quái dị.
Ngụy Vô Song thủy chung cắm đầu ăn, chỉ chốc lát sau thức ăn trước mặt đã bị hắn xử hết, vẫn còn đói, cũng không dám đưa tay tới đĩa rau trước mặt các phu nhân.”Tiểu Mai, bảo đầu bếp mang thêm chút đồ ăn.”
Nhớ tới Liễu Hiên của mình ((tên phòng của ẻm ),Vân Phi hỏi: “Họ Liễu như thế nào?”
Sĩ Thần liếc mắt một cái đã thấu rõ tâm tư quỷ quyệt của hắn, “Không như thế nào hết, liễu, hoa và dương liễu, phong lưu. Họ 『 Hồng 』 họ Diệp cũng tốt hơn họ Liễu.” (Diệp Hiên là tên phòng em Sĩ ở=-=). Hồng Vô Song nghe chẳng ra cái giống gì đâu cưng ạ=-=)
“Con người mà hồng hồng cái gì!”
“Tốt hơn cái đồ mắc bệnh hoa liễu như ngươi!”
“Ta mắc bệnh hoa liễu? Tư Đồ Sĩ Thần ngươi muốn chết!” Vân Phi tức giận đến mức đập bàn.
“Hai người các ngươi đi ra ngoài quậy, ta còn muốn dùng bữa.” Duy Nhất vui sướng thấy người khác cãi nhau.
Sĩ Thần châm chọc nói: “Quả nhiên là thùng cơm của Hầu gia, chỉ biết ăn.”
Duy Nhất mắng: “Các ngươi là đồ giang hồ giặc cỏ!”
“Ngươi nói ai là giặc cỏ?” A Kiệt gầm lên.
Tới mức này, nhẫn nại của Kì Nhi đã đến cực hạn, một chưởng hạ xuống, bàn tay chạm vào mặt bàn làm vỡ nát cả bàn đầy thức ăn. Gã sai vặt bưng thức ăn đứng bên cạnh sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, Kì Nhi cầm lên một chiếc đũa chỉ vào đồ ăn trong tay hắn, gã sai vặt nghĩ đại chủ tử hỏi tên đồ ăn, trả lời: “Này. . . . . . Đây là Thanh… Thanh chưng lô ngư.”
Kì Nhi ánh mắt uy nghiêm đảo qua sáu người, không thấy phản đối, thực tâm tin tưởng.
“Lấy họ này cho người cũng được.” Quần Ngạo gật đầu.
“Chấp nhận đi.” Những người khác cũng đồng ý.
Ngụy Vô Song mặt hết đen lại đỏ, không thể tin được thất vị phu nhân lại đối xử với hắn như thế, hắn phải chọn họ này ư, lấy họ “Lô” của con cá ư????? (=))=))=)))
“Vừa lúc nơi này là Tần quận.”
“Chính, chính trực, chính phái, phải, chính đại quang minh. . . . . .”
“Không hổ là đại chủ tử, anh minh na.”
“Hấp, Tần Chính, ân, tên rất hay.”
Kẻ vừa được đổi danh đổi họ hai chân mềm nhũn rơi xuống ghế, Tiểu Lâm bắt lấy hắn không để hắn rơi xuống đất.
Hấp? Tần Chính?
Ngụy Vô Song, không, Tần Chính nghĩ, một ngày kia hắn thực bị bảy phu nhân đem hấp cũng không phải là không thể.

2 nhận xét:

  1. bạn vẫn dịch tiếp phần phiên ngoại của Tam Thê Tứ Thiếp chứ?!~

    vì bạn dịch rất mượt và dễ thương~

    mình ủng hộ bạn~

    Trả lờiXóa
  2. Bạn dịch hay và dễ thương quá. Mình rất thích, đọc rất ngấm

    Trả lờiXóa