Yuki Uchiha

Ảnh của tôi
Có kẻ sinh ngươi ra thì ắt sẽ có kẻ diệt ngươi...

10 thg 1, 2012

Mỹ Nhân Chi Đồ-Tam Thê Tứ Thiếp-Phiên Ngoại

        TAM THÊ TỨ THIẾP-PHIÊN NGOẠI
                         Mỹ Nhân Chi Đồ
Tác giả:Diễm Tuyết Tuyết
Edit:Quick translator@tangthuvien
Manga:http://truyen.vnsharing.net/Truyen/Tam-the-tu-thiep-chi-my-nhan-do/My-nhan-do



Chuyện kể rằng sự việc xảy ra sau khi Ngụy Vô Song từ Nam Lương cứu về thất vị chủ tử bị Khải Dị Tinh bắt.
Mỹ nhân, mỹ nhân, mỹ nhân a! Trong lòng Duy Nhất không ngừng kêu gào, ước chừng ba tháng, đã không còn mỹ nhân để hắn họa tranh khiến hắn thật muốn nổi điên. Đến Tần phủ đã ba tháng, “Thúy Mặc Hương Lan Tố Tâm Như Nguyệt” dĩ nhiên cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, khả hắn nội trong ba ngày liền đem các nàng bảy người toàn bộ cho vào tranh, nếu sớm biết đã chậm rãi lưu trữ mà dùng. Từ Nam Lương trở về Tần Phủ, Nguy Vô Song, không, Tần Chính lấy lý do dưỡng thương hướng triều đình xin cho hắn nghỉ nửa năm, ở lại Tần phủ không được quay về kinh thành, hắn cũng sẽ không có cơ hội đi tìm mỹ nhân. Đã nửa năm có thêm một tháng, tay hắn sớm đã ngứa ngáy không chịu được.
“Chủ tử, thải mặc (mực màu) đã nghiền xong rồi.” Tố Tâm mệt gần chết, mồ hôi nhễ nhãi khắp mặt, vì loại đá màu này cứng nên rất khó nghiền mịn, thế nào cũng phải mất đến một nén nhang dùng sức một khắc cũng không ngừng mới mài thành.
“Mài xong hết rồi?” Duy Nhất giương mắt nhìn về phía đĩa mực nước nằm ở góc bàn.
“Đỏ tươi, đỏ son, xanh, nâu, trắng. . . . . .” Tố Tâm cẩn thận đếm từng màu, xong xuôi liền quay sang bẩm báo: “Đủ bộ ạ, nghe nói dùng loại đá màu này vẽ tranh màu sắc sáng rõ hơn, còn có thể bảo quản được rất nhiều năm.”
“Màu trắng này thật hiếm lạ.” Duy Nhất chỉ vào phần mực trắng trong đĩa nói.
“Đúng ạ, chủ tử mau thử xem.” Tố Tâm thúc giục.
Duy Nhất tức giận nói: “Thử cái gì, ngươi có tìm được mĩ nhân đến cho ta không.”
“Tìm mỹ nhân đến. . . . . .” Nàng cũng không dám a, có mà lão gia sẽ lột da nàng ra ấy. Tuy rằng chỉ mới ba tháng nhưng nàng đã tương đối hiểu tính nết của bạn lão gia nhà này, bình thường đối đãi hạ nhân cực kì ân cần, nhưng nếu nàng dám giúp ngũ chủ tử tìm mĩ nhân đến họa mấy cái thể loại “đồi phong bại tục” này, lão gia nhất định sẽ cho nàng đi đời. “Nếu không chủ tử họa nô tì đi?” Nói xong Tố Tâm vung trường tụ lên (tay áo dài==), đường cong thon thả, dáng điệu thước tha tức khắc được phơi bày.
Anh Nhất nhà mình đã phát bực tới cực điểm, lập tức ném cây bút đang cầm trong tay về phía nàng. “Họa ngươi, còn không bằng tìm Hác trù nương mà họa!” Hác trù nương của Tần phủ không chỉ trù nghệ nhất tuyệt mà cả dung mạo cũng thuộc loại nhất tuyệt, rất khó tìm được nữ nhân nào so với nàng còn khó coi hơn. (ôi tội em Tố Tâm=)))
“Chủ tử bớt giận, Tố Tâm biết tội!” Nàng làm nào lại quên nguyên tắc của ngũ chủ tử, mĩ nhân dù đẹp đến đâu quý ngài nhà mình cũng chỉ họa một lần không hơn.
“Kỳ thật, ngũ chủ tử có thể họa mấy chủ tử khác a, Tố Tâm cho đến giờ chưa thấy qua người nào đẹp hơn họ……” Không đợi nàng nói xong Duy Nhất đã vung quạt phóng ra một cây ngân châm. Chỉ cảm thấy bên tai một trận gió lạnh, quay đầu nhìn xem, khuyên tai trân châu đã bị ghim chặt trên vách tường. Tố Tâm kinh hãi toát ra một thân mồ hồi lạnh, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ tội. “Chủ tử tha mạng a!” Lại quên nguyên tắc rồi, có thể khiến cho chủ tử họa tranh chỉ có nữ nhân. Thế nhưng……
Nghe nàng khe khẽ thì thầm, Duy Nhất cầm chiết phiến đặt trước ngực, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Nha đầu người khác thông minh lanh lợi, hắn lại trúng phải một đứa ngốc như thế. Vốn thấy Triệu Phúc đã đủ vô dụng rồi, không thể tưởng được nha đầu kia còn vô dụng hơn cả hắn.
Tố Tâm sợ tới mức oa oa kêu la, quỳ rạp trên mặt đất: “Nô tỳ nói, nô tỳ nói là, có thể họa tứ chủ tử, khuôn mặt của tứ chủ tử. . . . . .”
“Nha đầu ngươi…. coi như hữu dụng.” Duy Nhất lộ ra nụ cười sáng lạng tươi rói, lần nữa cầm lên một chi bút, chỉ vào thảng y (ghế dựa) bên cạnh nói: “Mau nằm xuống”. Rồi sau đó trong thư phòng không ngừng truyền ra tiếng khóc lóc thảm thiết của em nha đầu Tố Tâm đáng thương nhà mình.
“Chủ tử, nhanh lên a!” Đây là chiêu kiếm khỉ gì thế, lưng của nàng sắp gãy đến nơi rồi.
“Ồn ào cái gì.”
“Chủ tử, còn bao lâu?” Vò rượu lớn này đè lên chân nàng đau chết được.
“Nhanh thôi.”
“Chủ tử, nô tỳ sắp té rồi .” Lúc Hằng Nga bay lên trời là cái thể loại tư thế này ư?
“Xong rồi xong rồi.”
tỳ kéo không ra.”
“Ngu xuẩn!”
“Chủ tử, cổ của nô tỳ. . . . . .”
“Đại công cáo thành!” (việc lớn đã thành)
Hôm đó Tố Tâm bưng tới một chậu nước chuẩn bị quét dọn thư phòng, nha đầu thế nhưng lại sơ ý đem chậu đặt trên bàn học, đang lúc lau bình hoa lớn trên bàn, không biết một con mèo từ đâu chui ra, nhảy lên bàn khiến chậu nước bị lật úp.
Tố Tâm hét lên, vội vàng ôm lấy cuộn tranh trên bàn, tiếc là muộn rồi, lớp giấy bên ngoài đã bị thấm nước. “Ngũ chủ tử nhất định sẽ giết ta mất! Con mèo chết dịch kia!” Mở bức họa ra, may mắn tranh bên trong vẫn chưa bị nước làm loang màu. Đúng rồi, này không phải là loại màu mặc tầm thường, dính nước cũng sẽ không bị hỏng màu! Đem đi phơi nắng, phơi nắng xong lại đem vào, ngũ chủ tử sẽ không phát hiện…..
Sĩ Thần cầm một cái hộp nhỏ tiến vào Thi Họa Hiên, phòng chế thuốc của Tiểu Lâm ở xa nên muốn tìm Duy Nhất hỏi xem bên trong chứa loại độc dược gì, bước vào tiền viện chỉ thấy nha đầu Tố Tâm đang làm việc.
“Tố Tâm, lão ngũ có ở đây không. . . . . .”
“Tứ chủ tử!?” Tố Tâm bay nhanh đem bức hoạ cuộn tròn giấu ra sau.
Tiếc là muộn rồi em ơi, Sĩ Thần đã nhìn rõ mồn một bức tranh bên trong vẽ gì. “Đem lại đây.”
“Tứ chủ tử. . . . . .” Tố Tâm nhìn như sắp bật khóc.
“Ta bảo ngươi đem lại đây!”
“Dạ . . . . .”
Trong tranh, hồng y mỹ nhân tọa nằm, một vò rượu thật to đặt trên ngọc thối trắng như tuyết, y sam nửa kín nửa hở, một bên tiêu nhũ như ẩn như hiện. Mỹ nhân má phấn môi đỏ, mắt phượng mê mang, thần thái giống như in, khuôn mặt kia cùng người đang xem tranh quả thực không chút khác biệt nào.
“Tứ chủ tử bớt giận!” Tố Tâm nhìn thấy lệ khí mãnh liệt hiện ra trên khuôn mặt kia(lệ là tàn bạo í=))), chân mềm nhũn té quỳ xuống đất, mớ cuộn tranh ôm trong ngực rơi hết xuống đất mở bung ra…..
“Tứ chủ tử tha mạng a, tha mạng a, không liên quan đến nô tỳ.” (
Sĩ Thần một tay cầm năm cuộn tranh, một tay lôi em nha đầu đang khóc nháo đi, dọc đường toàn bộ hạ nhân đều rủ nhau ra hóng chuyện.
“Đi gọi những chủ tử khác tới Thính Vũ Các, nhanh lên!”
“Dạ!” Mọi người không dám chậm trễ, lập tức nghe lệnh thi hành.
Kỳ Nhi, Quần Ngạo, Vân Phi, Tiểu Lâm tưởng Tần Chính xảy ra chuyện gì, đều bỏ dở việc hỏa tốc chạy đến Thính Vũ Các. Lúc Sĩ Thần áp giải Tố Tâm tới cả bốn đã chờ ở hoa thính (phòng khách).
Vừa thấy Tố Tâm không ngừng khóc lớn, Vân Phi trách nói: “Lão tứ, ngươi ngay cả nha đầu cũng muốn gây khó dễ?”
Sĩ Thần ném mấy cuộn tranh xuống đất nói, “Các ngươi tự mình xem đi.”
“Gì vậy?” Quần Ngạo nhặt lên một bức mở ra, Tiểu Lâm cầm sát lên xem, nháy mắt sắc mặt đại biến.
Trong tranh, một mảnh rừng lê hoa trắng như tuyết, một thân ảnh nhỏ bé mặc y sam đỏ nhón chân, ngước đầu ngửi nhành lê hoa trên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cười như gió xuân, mảnh rừng lê hoa cũng nhờ nụ cười của nàng mà thêm rạng rỡ không ít. Là “nàng” a, thân ảnh nhỏ bé kia mặc nữ trang!
“Nhị chủ tử!” Vân Phi mở một cuộn khác ra, kêu tên Quần Ngạo lên. Quần Ngạo nghiêng đầu thoáng nhìn, nháy mắt, Vân Phi liền cảm giác như mặt đất dưới chân trũng xuống.
Trong tranh, hai nữ tử mặc trang phục xanh cầm trong tay trường kiếm, một người phi thân như đại bàng giương cánh cúi người đâm xuống, người kia ngửa ra sau một tay gập lại thi triển chiêu thức, một tay cầm kiếm chống đỡ, đồng thời giơ chân đá về phía hạ bàn của nàng. Hai nữ tử dáng người lả lướt hoạt bát, khuôn mặt thanh lệ bất phàm, tuy là không ít nữ tính, nhưng liếc mắt một cái không ai không nhìn ra đó chính là nhị chủ tử và thất chủ tử của Tần phủ!
Vân phi lại mở bức khác ra.
Trong tranh, nữ tử áo trắng trong tư thế hung mãnh lạnh lùng cưỡi tuấn mã màu đen đang phi nhanh, tay kéo căng cung tên đứng thẳng trên bàn đạp, mắt trái nheo lại nhắm thẳng phía trước. Tư thế kia và tư thế săn bắn của Vân Phi giống nhau như đúc, cả tướng mạo cũng thế.
“Hằng nga bôn nguyệt…” Sĩ thần nhìn bức tranh trong tay Kỳ Nhi khẽ thốt lên.
Trong tranh, mỹ nhân tóc mây vấn cao, múa điệu đón trăng, y sam tung bay, vòng eo mềm dẻo như thể sắp chiết đoạn trong gió. Dung nhan tuyệt mỹ kia lộ vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, nếu hằng nga thực là dung nhan như thế, nàng chắc chắn là thiên thượng nhân gian đệ nhất giai nhân.
“Đại chủ tử!”
Kỳ Nhi đột nhiên vươn tay, bàn tay như ưng trảo chụp lấy yết hầu của Tố Tâm. Sĩ Thần vội vàng một chưởng đẩy Tố Tâm sang một bên, lúc này nàng mới giữ được một mạng. (Kỳ Nhi đáng sợ í :-S)
“Nói! Có phải lão ngũ họa không?”
Tố Tâm gục trên mặt đất, ngước nhìn la sát đại chủ tử không ngừng run rẩy, không mở miệng nói được nửa chữ, nước mắt cũng không dám nhỏ xuống nửa giọt.
“Lão gia xảy ra chuyện gì sao?” Duy Nhất được hạ nhân bẩm báo, vội vàng chạy tới, hoàn toàn không biết đại họa đang ập xuống.
Vào hoa thính nhìn thấy Tố Tâm đẫm nước mắt quỳ trên đất, đang tính hỏi, chợt thấy trong tay Kỳ Nhi bức tranh bị xé thành đôi, cả kinh thối lui ba bước, lại nhìn thấy trên tay những người khác cũng cầm mấy cuộn tranh. Giờ phút này trong đầu bạn Nhất chỉ còn lưu lại một ý niệm, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Tần ngũ chủ tử! =))
Kỳ Nhi cầm bức tranh bị xé đôi trong tay tiến tới từng bước, bàn tay dần nắm lại. Nhớ lại lần trước ở Hầu phủ từng bị hắn giáo huấn thê thảm, Duy Nhất cơ hồ sợ đến phát khóc. Lần này không giống lần trước, không chừng sẽ bị đánh chết tươi mất.
“Ta đã về.” Lúc này, xa xa truyền đến tiếng của Tần Chính. Hắn cũng được hạ nhân bẩm báo, từ chợ trấn trên gấp gáp trở về, trong tay còn cầm một lồng chim.
Linh quang chợt lóe, Duy Nhất lập tức nói: “Là lão gia, lão gia nói hắn muốn xem…… nên ta mới…… Thực sự không phải ta muốn họa đâu a.” Xin lỗi lão gia, vì bảo vệ tính mạng trước đành phải ủy khuất ngươi.
Tần lão gia đang cao hứng phấn khởi mới bước chân vào cửa, Kỳ Nhi liền cao giọng gọi: “Lão lục.”
Tiểu Lâm lĩnh mệnh, xuất ra sáu viên thuốc màu trắng ném cho sáu người trong phòng, chính mình cũng ăn vào một viên, sau đó tiến lên hai bước, tay phải vung lên, một làn hơi xanh nháy mắt tràn ngập cả phòng. Tần Chính ngã quỵ trên mặt đất, toàn thân tê liệt không thể động đậy, tiếp đó đau nhức không thôi như bị quăng vô lò hỏa thiêu. (tội ảnh quá=)))
“May là A Kiệt đã trở về Nam Cung môn, nếu không chắc chắn sẽ rút gân lột da ngươi!” Quần Ngạo căm giận nói.
Cảm giác bị thiêu đốt đau đớn qua đi lại đến xương lạnh như băng, Tần Chính muốn kêu lên lại không thể phát ra tiếng nào, nóng lạnh tiếp nhau khiến anh chồng đáng thương rất nhanh lăn ra sốt rét. =))
“A a. . . . . .” Tiểu Lâm đột nhiên chỉ vào hắn hét toáng lên.
“Làm sao vậy lão lục?” Vân phi hỏi.
Tiểu lâm y y a a khoa tay múa chân kêu lên, nước mắt ào ào chảy xuống.
Kỳ Nhi bối rối đọc thần ngữ của em nhỏ, cả kinh nói: “Ngươi nói là quên mất hắn đã không còn công lực, không chịu được loại độc này!?”
Mấy bạn khác kinh hãi không thôi, nhìn về phía phu quân nằm trên đất quả thật đã xanh miệng đen mặt hai mắt trắng dã.
“Tần Chính!”
“Lão gia!”
“Đại ca!”
“Lão gia, lão gia!” Duy Nhất sợ hãi, nắm lấy tay Tần Chính gào khóc, quả muốn đâm đầu vô cột chết quách cho xong. (đỡ hại nước hại dân=-=. Ko em đùa đấy;__;)
“Lão gia, lão gia, ngươi đừng chết a!”
Bị các phu nhân vừa lay vừa kêu, Tần Chính cũng sắp sửa mất luôn ý thức. Hắn rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ là vì mới rồi lấy mười vạn lượng bạc mua tước điểu? Có chết cũng phải cho hắn biết được lý do a!
——————————————————————-
Xách mười vạn lượng bạc đi mua tước điểu thì chết là đáng rồi==

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét