Yuki Uchiha

Ảnh của tôi
Có kẻ sinh ngươi ra thì ắt sẽ có kẻ diệt ngươi...

10 thg 1, 2012

Tam thê tứ thiếp- phiên ngoại chi Bát tiên nháo hải

               Tam Thê Tứ Thiếp-Phiên Ngoại
Tác giả:Diễm Tuyết Tuyết
Dịch (edit):Quick translator@tangthuvien

Chuyện xảy ra không lâu sau khi Ngụy Vô Song cưới A Kiệt.
Cuối cùng cũng rước đủ thất vị tổ tông vào gia môn, trong nhà hòa hợp thì mọi sự đều tốt đẹp. Vì để bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, một ngày nọ Nguy Vô Song mang theo bảy vị thê thiếp du ngoạn, trưa đến rỗng bụng, bảy người quyết định đến Tửu Hải Lâu dùng bữa. Tám nam tử tướng mạo xuất chúng kết bạn đồng hành khiến người qua đường liên tục liếc nhìn. Nhất là Kỳ Nhi, vừa giống thiếu niên anh tuấn lại vừa giống thiếu nữ xuân xanh, nam nữ người nào nhìn thấy cũng thèm nhỏ dãi.
“Lão ngũ.” Kỳ Nhi kêu một tiếng.
“A?” Cách xưng hô mới mẻ này Duy Nhất vẫn chưa thích ứng.
“Đâm mù mắt chó của bọn chúng đi.” (tiểu mĩ nhân đáng sợ quá=-=)
Người bên ngoài cũng chỉ là trộm xem, hai thằng hầu rượu trên lầu lại dùng ánh mắt trần trụi dâm loạn minh mục trương đảm (trắng trợn) chằm chằm nhìn họ, thấy Duy Nhất nhìn về phía mình hai thằng hỗn đản còn khoe khoang huýt gió. ‘Bá!’ Chiết phiến xòe ra, nhẹ nhàng vung lên, tiếng khóc thét kêu trời gọi mẹ vang lên, hai nam nhân nháy mắt từ trên lầu lăn xuống.
“Sớm muốn nói.” Vân Phi liếc Ngụy Vô Song một cái.
“Đáng ghét!” Sĩ Thần lộ vẻ mặt chán ghét tránh hai thằng xấu số đang tru tréo, chọn đường vòng mà đi.
“Kỳ. . . . . . Đại chủ tử.” Duy Nhất nhảy qua người hai thằng kia đuổi theo Kỳ Nhi, nịnh nọt nói: “Thương lượng chút đi, có thể đừng gọi ta lão ngũ không, thiệt khó nghe a.”
“Không đúng không đúng, như thế nào lại là dĩ mạn đả khoái (lấy chậm đánh nhanh’__’), cũng không phải Thái Cực. . . . . . Nha! Đạp trúng người?” Quần Ngạo áy náy hô lên.
“Thế nào cũng phải là Thái Cực mới dĩ mạn đả khoái?” A Kiệt tức giận dậm chân, đem tên vừa bò lên đạp xuống lại. (=o=)
“Không sợ, có lão gia ở đây.” Ngụy Vô Song che chở thằng bé cực kỳ sợ người lạ là lục phu nhân Tiểu Lâm đi ngang hai tên nam nhân đang khóc thét, thả xuống một thỏi bạc, chắp tay nói: “Đắc tội , quản giáo không nghiêm a.”
Tửu Hải Lâu, rượu nhiều tới mức đổ ra hết có thể thành biển, nên mới được đặt tên như thế. Nơi này không chỉ nhiều hảo tửu, thức ăn cũng thuộc loại mỹ vị ngon miệng. Chưởng quầy tự hiểu rõ tám vị khách quan tướng mạo bất phàm nên đã an bài một biệt phòng u tĩnh thanh nhã.
“Công tử muốn dùng loại rượu và món ăn nào?” Tiểu nhị thật có mắt nhìn người, vừa nhìn đã biết ai là gia chủ.
Ngụy Vô Song đối với việc ăn uống cũng không kén chọn gì lắm, nói: “Món nào ngon thì cứ đem đến một ít, trừ bỏ thịt heo. . . . . .”
“Khụ khụ. . . . . .”
Gia chủ lập tức sửa lời nói: “Các ngươi quyết định tốt hơn.” Cùng lắm sẽ không đến nỗi món nào cũng có thịt heo đi.
Sĩ Thần nói trước: “Đem một phần phật khiêu tường.”
“Phật khiêu tường!?” Tiểu nhị hoảng hốt la lên.
“Không có sao?” Sĩ Thần lập tức giận tái mặt.
“Có, có.” Phật khiêu tường lấy mười tám loại nguyên liệu chính cùng mười hai loại phụ liệu chế tác mà thành, phần nguyên liệu lại có hơn một trăm phương pháp phối hợp, phối hợp khác nhau sẽ cho ra hương vị hoàn toàn khác nhau. Mỗi phần ăn tốn đến một trăm lượng bạc, vì giá đắt đỏ nên cũng không mấy người ăn, đầu bếp Tửu Hải Lâu cũng gần mười người phụ trách, không biết có thể làm vừa lòng khẩu vị của khách quan này không, nhìn qua đúng là vị khách quan khó hầu hạ….
“Ăn của hiếm nhỉ.” Vân Phi châm biếm, sau đó liền gọi thêm: “Ta muốn một mâm trúc duẩn nhục ti nhân (măng thịt tơ sợi), nhớ rõ chỉ dùng phần ngọn và phần cuối của măng xanh thôi.”
“Dạ. . . . . . được.” Vậy phải tốn rất nhiều măng mới cho ra một mâm a.
Sĩ Thần lập tức đáp trả một cách mỉa mai: “A, ngươi có tư cách nói ta sao?”
“Quần Ngạo, A Kiệt.” Ngụy Vô Song gọi hai bạn vẫn đang say sưa tranh luận võ công, cả hai cứ như không hề quan tâm đến việc ăn uống.
“Đại ca ăn gì ta ăn nấy.” Quần Ngạo nói.
A Kiệt hùa theo, “Ta cũng thế.”
Thực ngoan, Ngụy Vô Song hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Duy Nhất.
“Ta muốn trà hương hà, trà phải dùng loại trà xanh lá to, tôm nhất định phải tươi sống.” Nhắc món này khiến Duy Nhất không khỏi nhớ đến lão cha đang ở kinh thành, không biết lão cha sống tốt không. Thối lão cha tuy đem bán hắn đi như thế, khả hắn vẫn mong lão cha sống mạnh khỏe. “Phải sống, nghe thấy không!”
“Dạ, sống, nhất định là sống.”
“Tiểu Lâm muốn ăn gì?” Ngụy Vô Song ngửa lòng bàn tay đưa cho Tiểu Lâm, Tiểu Lâm viết xuống lòng bàn tay là. . . . . .”Không đói bụng? Như thế nào lại không đói bụng, giờ này rồi, như thế này, hay là ăn chút. . . . . .” Không xong! Quay ngoắc một cái.”Kỳ Nhi. . . . . .” (chết chửa=)))
(gân chân kho tàu), giò hầm, thịt anh đào, thịt đông pha, chỉ cần heo nhiều thịt nhiều mỡ đều toàn bộ bưng hết lên đây!”
“Dạ được. . . . .” Tiểu nhị lau mồ hôi liên thanh trả lời, ngươi trông đẹp thế mà lại có biểu cảm thật đáng sợ.
“Nhanh tay lên!”
“Dạ dạ được . . . . .” Như thế nào mau được a, tất cả những món này đều phải tốn rất nhiều công phu a.
“Kỳ Nhi, uống. . . . . . uống trà.” Ngụy Vô Song vội vàng rót một ly trà dâng Kỳ Nhi, tưởng gọi món xong hết rồi chứ, ai ngờ lại sót hắn mất tiêu!
“Không khát.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi kêu la thất thanh.
“Bên ngoài ầm ĩ cái gì a?” Vân Phi tỏ ý bảo Ngụy Vô Song ra ngoài nhìn xem. (cứ sai chồng như đúng rồi=)))
Ngụy Vô Song vừa đứng tiểu nhị liền bước vào. Kinh sợ nói: “Khách. . . . . . Khách quan, đồ ăn của các ngài có lẽ trễ một chút mới xong, mới rồi phòng bếp nhất thời sơ sẩy. . . . . .” Quá lửa, cháy không ít đồ.
“Hiểu rồi, đi ra ngoài đi.” Sĩ Thần không kiên nhẫn đuổi người, vừa đuổi xong bao tử liền biểu tình. “Đói chết người.”
Duy Nhất ‘phịch’ một tiếng nằm dài ra bàn, ngón tay vẽ vòng vòng nói: “Ta cũng đói bụng.”
“Được rồi, chờ thêm một chút cũng không chết. . . . . .” Kỳ Nhi vừa nói xong bụng liền kêu lên, vội cướp ấm trà trong tay bạn chồng uống liên tục ba chén. =))
Qua một hồi lâu vẫn không thấy người lẫn thức ăn ló mặt ra, Quần Ngạo cùng A Kiệt cũng không còn khí lực bàn luận võ công nữa.
“Nếu không chúng ta đổi chỗ khác.” Ngụy Vô Song đề nghị.
Sáu người đồng thanh nói: “Không cần!” Cả đám chúng nó đều là lũ kén cá chọn canh khó chiều cả.
“Vậy ta đi mua chút điểm tâm lót dạ, Kỳ Nhi muốn ăn gì?” Bạn Ngụy lần này đã khôn ra, trước tiên phải hỏi đại phu nhân.
Kỳ Nhi bĩu môi nói: “Bánh nếp nhân táo.”
“Duy Nhất cũng thế?”
“Ân!” Duy Nhất gật đầu cười, phu quân chung quy vẫn còn nhớ rõ hắn thích ăn gì.
“Quần Ngạo.”
“Màn thầu là được rồi.”
Tiếp đó là Vân Phi, “Ta muốn bánh đậu, chính là cái nhà ở cửa khẩu phía tây thôn trấn ấy.”
“Ngươi cũng không ngại đồ ngọt a.” Sĩ Thần châm biếm nói.
“Ngươi quản được ta.” Vân Phi không quên dặn Ngụy Vô Song: “Lão gia, phải là mới ra lò, lạnh sẽ ăn không ngon .”
“Được.”
Đến phiên Sĩ Thần, “Ta muốn bánh đường, cửa khẩu phía đông thôn trấn, cũng phải là mới ra lò.” (đứa đông đứa tây,ác đức !)
Vân Phi tức cười mỉa: “Ngươi vừa rồi còn ngại bánh đậu ngọt a.”
“A, ngươi quản được ta.”
“Được, được.”
Còn lại A Kiệt, Ngụy Vô Song vừa chuẩn bị mở miệng hỏi ảnh liền chưng vẻ mặt coi thường nói: “Ta không cần, cũng không phải nữ nhân, ăn mấy thứ quà vặt kia làm gì.” Lời vừa nói ra lập tức khiến sáu bạn kia hầm hầm chỉa vào hắn.(A Ha,khoái anh Kiệt ở điểm này !)
“Vậy. . . . . . Vậy đợi chút nữa, rượu và thức ăn cũng sắp mang lên rồi.” Ngụy Vô Song vội vàng giảng hòa, quay đầu hỏi lục phu nhân, “Tiểu Lâm vẫn thích món kia đúng không?”
Tiểu Lâm rụt rè gật đầu.
“Ta trở lại ngay.”
Bánh nếp nhân táo ở phía nam, bánh đậu ở phía tây, bánh đường ở phía đông, được, vừa vặn một vòng quanh thôn trấn.
Thi triển khinh công thượng thừa, cuối cùng Ngụy Vô Song cũng mua về được mớ điểm tâm nóng hổi.
Duy Nhất thoáng nhìn qua bánh nếp trong tay Kỳ Nhi rồi nhìn lại thứ trong tay mình, nhỏ giọng kêu: “Lão gia. . . . . .”
“Nguội?”
“Không. . . . . . vẫn nóng.”
Cả đám sắp sửa ăn điểm tâm thì đúng lúc rượu cùng thức ăn được bưng lên, chưởng quầy cùng tiểu nhị trình lên hai vò rượu.”Đây là rượu ngon đã được ủ vài chục năm của bổn điếm, đặc biệt dâng lên để bồi tội cùng khách quan.”
“Không phải hảo tửu chúng ta sẽ không cần.” Vân Phi nói.
“Xin công tử yên tâm.” Chưởng quầy đem rượu đặt trước mặt Vân Phi, vuốt râu cười nói: “Không phải hảo tửu, ta một xu cũng không lấy.”
Vân Phi mở nắp ra, hương rượu say lòng người xông vào mũi.”Quả đúng là hảo tửu!”
“Rượu này tên là Túy bát tiên, uống một ly lót dạ sẽ không say, uống hơn nữa cũng chỉ là túy thần bất túy nhân. . . . . .”
Chưởng quầy đang muốn tiếp tục tự sướng về rượu nhà mình, dưới lầu bỗng có người gọi lên, “Có người tìm trưởng quầy.”
“Ồn ào cái gì a, các vị công tử từ từ thưởng thức, chờ chút nữa tiểu nhân sẽ lại đến hầu hạ.”
Vân Phi vội vàng rót đầy chén rượu, nhấp một ngụm rồi hạ chén kêu lớn: “Hảo tửu! Quả nhiên là hảo tửu!”
“Đến mức đó sao, tám kiếp không say rượu a.” Sĩ Thần trực tiếp cầm vò rượu nốc, rượu vừa vào miệng cũng bắt chước bạn kia kêu lên, “Yah, ngon thật!”
“Uy uy uy, các ngươi, nếu là đồ tốt cũng phải chừa cho chúng ta chút a!” Quần Ngạo đoạt lấy bình rượu rót ra một chén.
“Ta không uống, Tiểu Lâm cũng chỉ được uống một chén thôi đấy.” Rượu không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ không ổn. Rượu này không thể uống, hắn còn phải trông chừng bảy vị phu nhân nữa.
“Chính ta còn lần đầu được thưởng thức rượu ngon thế này, ngự rượu trong hoàng cung đều không bằng.”
“Đưa ta.” A Kiệt giật mạnh bình rượu trong tay Duy Nhất, suýt nữa làm Duy Nhất ngã xuống đất.
Ngụy Vô Song thấy hắn không ổn liền kêu: “A Kiệt?” Say? Lại không giống, tay chân linh hoạt không có dấu hiệu say rượu nha.
Sĩ Thần đột nhiên rống to, “Bạch Vân phi! Ngươi uống mấy chén rồi ?!”
“Ai để ý, đại khái mười. . . . . . hai mươi đi.”
“Cái gì? Ta mới uống mười tám chén, không được, ta muốn uống tiếp.” Nói xong Sĩ Thần đứng dậy đến chỗ Kỳ Nhi, chuẩn bị cướp bình rượu.
Chỉ thấy hắn bước chân vững vàng, không giống người say rượu chút nào. Ngụy Vô Song buồn bực, không ổn chỗ nào đây?
“Đưa rượu cho ta!” Sĩ Thần một chưởng đẩy Kỳ Nhi ra đoạt lấy vò rượu, càng khiến Ngụy Vô Song líu lưỡi không nói nên lời chính là Kỳ Nhi lại để mặc hắn.
Không ổn, vô cùng không ổn, mới vừa rồi chưởng quầy nói cái gì mà “túy thần bất túy nhân” , hay chính là nói. . . . . .
“Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi vẫn không chịu tuân theo quy củ.” Quần Ngạo ngăn lại Sĩ Thần đang ôm chặt vò rượu không thả ra, quát: “Lớn nhỏ có thứ tự, đại chủ tử xong đến ta, sau ta là Bạch Vân phi, tiếp đó mới đến phiên ngươi!”
“Mặc kệ!” Duy Nhất vỗ bàn kháng nghị, “Ta đây không phải xếp thứ năm sao, rượu đều sẽ bị các ngươi uống hết!”
“A ân. . . . . . A. . . . . .” Tiểu Lâm đột nhiên oa oa biểu tình, không ngừng hoa tay múa chân
Ngụy Vô Song thật vất vả mới hiểu được ý hắn, hỏi: “Tiểu Lâm, ngươi nói là không muốn xếp sau Duy Nhất?”
“A ân.” Tiểu Lâm gật đầu, chỉ vào vò rượu đòi Duy Nhất đưa cho hắn.
“Ngươi. . . . . . Ta không phải bảo ngươi chỉ được uống một chén sao?” Ngụy Vô Song quả thực dở khóc dở cười, xem ra chỉ có A Kiệt là thanh tỉnh. . . . . .
“Triển Quần Ngạo, ta muốn luận võ với ngươi!” A Kiệt cuộn người ngồi xuống, co chân đạp lên mặt ghế, cả người bày ra một bộ lưu manh vô lại.
“Vừa lúc, để xem Toái tâm chưởng của ngươi lợi hại bao nhiêu.”
“Quay về!” Ngụy Vô Song bước đến giữ chặt hai người, khuỷu tay sơ ý đánh vào ót Kỳ Nhi.”Các ngươi mau dừng lại. . . . . .”
“Oa a ————!”
Chỉ nghe một tiếng khóc thét, như sấm sét san bằng đất đai đinh tai nhức óc. Ngụy Vô Song nhìn lại, há mồm bất động, Kỳ Nhi ngồi dưới đất gào khóc như đứa trẻ, vừa khóc vừa đá chân.”Kỳ. . . . . . Kỳ Nhi?” Đây thật sự là Kỳ Nhi nhà hắn sao?
“A a a. . . . . .” Bên cạnh là Tiểu Lâm trong tay cầm mứt quả ghim thành xâu, chỉ vào Kỳ Nhi cười nghiêng ngả.
“Tiểu Lâm?” Ngụy Vô Song lại bị dính đòn nghiêm trọng, tay trái ôm lấy A Kiệt tay phải giữ chặt Quần Ngạo đi đến trước mặt Kỳ Nhi ngồi xổm xuống, ôn nhu dỗ, “Kỳ Nhi ngoan, đau chỗ nào?”
“Ô ô. . . . . .” Kỳ Nhi thân thủ ôm lấy cổ hắn, khóc vô cùng thương tâm.
Duy Nhất cũng bắt tay lôi kéo Ngụy Vô Song, khẩn cầu nói: “Lão gia ta cũng muốn ôm.”
“Hảo, ta ôm.” Ngụy Vô Song buông Quần Ngạo ra đi ôm Duy Nhất.
Quần Ngạo giữ tay hắn lại, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Ngươi yêu hắn không cần ta?”
“Không phải. . . . . .”
Bạn Nhất a dua theo, “Nghĩa là không yêu ta? Ta biết mà, ta biết mà, bánh nếp nhân táo vừa rồi, gói của Kỳ Nhi so với ta nhiều hơn hai cái!”
Ngụy Vô Song vội giải thích: “Mới rồi lúc lên lầu bị người ta đụng phải một chút, nên làm rớt. . . . . .”
“Oa oa. . . . . . Ta chỉ biết ngươi ghét bỏ ta, ngươi ghét bỏ ta!”
Duy Nhất khóc rống lên Kỳ Nhi cũng không chịu yếu thế, thi nhau gào khóc xem thằng nào lớn tiếng hơn thằng nào.
Bên này, Vân Phi cùng Sĩ Thần vẫn sống chết tranh nhau vò rượu.
“Ngươi buông ra!”
“Không buông!”
“Ngươi buông hay không?”
“Nói không buông là không buông!”
“Ta chính là bình thê, ngươi dám tranh với ta?”
“Bình thê. . . . . .”
“Đúng vậy, ta là thê ngươi là thiếp, ngươi phải vâng lời ta.”
“Lão gia.” Sĩ Thần buông vò hướng Ngụy Vô Song đánh tới, kêu khóc, “Vì cái gì ta là thiếp, vì cái gì ta phải xếp sau Vân Phi, ngươi thích hắn hơn ta?” (là hai người tự quyết định đấy chứ =-=)
“Như nhau…..đều như nhau mà.”
“Đều như nhau là thế nào?” Vân Phi ở phía sau kéo tóc Ngụy Vô Song chất vấn, “Ngươi đến tột cùng thích ai hơn ?!”
Lời vừa nói ra, bảy ánh mắt đồng thời hướng Ngụy Vô Song, Kỳ Nhi cùng Duy Nhất cũng ngưng khóc.
“Ta. . . . . .”
“Nói!”
“Ta. . . . . .”
Lão thiên gia a, giết hắn đi.
-----------------------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét