Yuki Uchiha

Ảnh của tôi
Có kẻ sinh ngươi ra thì ắt sẽ có kẻ diệt ngươi...

11 thg 1, 2012

Vong Tình Thủy-Đệ Nhất Hồi phần 2

Đệ nhất hồi : Họa đoan (mầm móng tai họa)
phần 2
Edit: Tĩnh Nguyệt
 
Áp lực càng lúc càng tiến lại gần khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn, Tần Chính bản thân đang giữ Tiểu Bính Tử liền đẩy hắn ra phía trước làm khiên chắn hộ thể. Tiểu Bính Tử nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chịu đòn Ai ngờ thấy thời gian qua đã lâu mà vẫn vô sự, hắn liền mở mắt ra , thấy sớm đã có một người đứng thẳng trước mặt hai người thì lập tức rống lên, nước mắt giàn giụa, “Thất. . . . . . Thất chủ tử. . . . . .” Thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ! Hắn còn giữ được cái mạng nhỏ này, còn có thể  quay về Nam Lương!
A Kiệt cước hạ đằng không tới trước mặt Nghiêm Thanh Nhẫm , từ cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, thanh âm lạnh lùng nói: “Nghiêm Thanh Nhẫm ta cảnh cáo ngươi, từ ngày mai nếu ngươi tới gần Tần Chính nửa bước nghĩa là đối địch cùng ta và Nam Cung môn , đến lúc đó đừng vội trách ta san bằng Đào Hoa Ổ của ngươi!” Nói xong,ánh mắt sắc bén chuyển hướng về cái người đang sợ hãi mà nấp phía sau Tiểu Bính Tử.
Tần Chính biết Thất phu nhân thật sự là đang rất giận a, đã chỉ tên nói họ đích danh gọi hắn là ‘ Tần Chính ’, những lời trách cứ khi nãy lúc thấy Nghiêm Thanh Nhẫm khóe miệng tràn đầy máu, hắn liền vội nuốt xuống. Vẻ mặt tràn đầy xin lỗi nhìn người bị thương, ánh mắt thành khẩn không thốt nên lời . Nghiêm ổ chủ xin lỗi , cừu xin ghi tạc vào người Tần mỗ đi, Tần mỗ lại mắc nợ Nghiêm huynh , ai. . . . . .
Tần lão gia mới vừa đối với Nghiêm ổ chủ áy náy, lại chuyển hướng sang A Kiệt, thấy y trước ngực vạt áo đều rách toan. Mặt tràn đầy ý xin lỗi biến thành tràn đầy vẻ lo lắng, “A kiệt, có làm ngươi bị thương không đó, mau cho lão gia nhìn xem.” Đây là bị Nghiêm ổ chủ mới vừa rồi phóng ám khí cắt ngang qua, không biết có làm A Kiệt bị thương không . Nghiêm ổ chủ cũng thật là, sao lại dám dùng ám khí đối với A kiệt của hắn!
A Kiệt giáo huấn xong trong lòng cũng vui sướng, nên để Tần lão gia ở trên người sờ loạn một trận. Hai người cứ làm như không có ai bên cạnh tán tỉnh nói yêu,Tiểu Bính Tử tâm không đành lòng, tiến lên nâng Nghiêm Thanh Nhẫm dậy, giải đải huyệt quanh thân hắn, dùng linh dược chữa thương cho chính mình, cho hắn nuốt vào một viên, sau đó ôm hắn hướng sương phòng đi đến.
Tần Chính nhìn thoáng qua thấy Nghiêm Thanh Nhẫm khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, trong mắt khó nén ảm đạm. . . . . . Đều cố ý làm cho ngươi xem để ngươi biết điều mà rút lui. Sống chết của người ngoài mà so sánh với chí bảo của ta căn bản là không đáng giá nhắc tới, cho dù là ngươi, tội gì. . . . .
“Ta nên đánh chết hắn , đại ca.” A kiệt nhìn hai cái bóng dáng đi xa đột nhiên nói.
Tần Chính đang hé miệng cười nghe thấy vậy liền mất hứng, một mặt sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người hắn, một mặt trách cứ nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn cứ cả ngày ham đánh ham giết, khó trách Quần Ngạo cứ cằn nhằn ngươi.”
Nhắc tới Quần Ngạo, A Kiệt cảm giác hơi tội lỗi , ác thanh nói: “Lão gia, ngươi cũng đừng nói cho y biết chuyện này.”
“Biết sợ sao.” Tần chính cười nhạo nói.
“Ai sợ!”
“Không nói cũng được, trừ phi. . . . . .”
Không biết Tần lão gia ở bên tai Thất chủ tử nói cái gì, chỉ thấy Thất chủ tử ngay cả hai bên tai đều đỏ. . . . . .
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chuyện Tần Thất chủ tử đả thương Nghiêm ổ chủ vẫn lan truyền ở quý phủ. Kì Nhi không thấy A Kiệt có gì không đúng, trong lòng ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Quần Ngạo cũng giận không thể nén, đã nghĩ mọi người ở trong phủ người ta đã làm người ta có nhiều thua thiệt, mà nay lại vẫn không biết tốt xấu mà đem chủ nhân của họ đánh trọng thương! Chớ nói giang hồ đạo nghĩa, tính tình đức hạnh cũng nói là vô liêm sĩ !
Tần Nhị chủ tử thực thịnh nộ sau khi hảo hảo giáo huấn nghĩa đệ , liền đem đầu mâu chỉ hướng về phía Tần Đại chủ tử, chỉ trích Tần Đại chủ tử lơ là chức thủ quản gia không nghiêm. Tự dưng bị trách cứ, Kỳ Nhi bị mất thể diện, không nhịn được, giận dữ đem A Kiệt hung hăng xử trí, phạt y ở đỉnh ngọn núi Đoạn Nhai phía sau Đào Hoa Ổ gió táp mưa sa mà sống một tháng, lại ra lệnh mọi người không được mang đồ ăn cho y . Mặc Tần Chính cầu xin kêu khóc như gì đều không thể thay đổi ý chí sắt đá của Kỳ Nhi và Quần Ngạo.
【 lão gia. . . . . . 】
Một bàn tay nhỏ bé xoa xoa gương mặt khóc tang của Tần Chính, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi. Tần Chính đem chủ nhân của bàn tay nhỏ bé ấy kéo vào trong lòng ngực, cằm tựa vào đầu vai y, ôm chặt , đồng thời hấp thụ lấy hơi thở ấm áp .
Sau này, Tần phủ cùng Đào Hoa Ổ trên dưới chung sống một mái hiên đã là chuyện thật, chỉ cần Nghiêm ổ chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyện như lần này chắc chắn không ngừng phát sinh lại , trừ phi Nghiêm ổ chủ có thể quên đi cái tình đối với phu quân. Nên làm cái gì bây giờ đây. . . . . . Vong tình (quên tình). . . . . . Vong tâm đan? ! Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiểu Lâm đẩy nhẹ phu quân ra, mắt mở to nhìn hắn không nháy mắt.
“Tiểu lâm ngươi làm sao vậy?” Tần Chính vội hỏi .
Tiểu Lâm không để ý đến hắn, lâm vào trầm tư . Lộng Triều Nhân cũng ăn vào Vong tình đan, nếu là. . . . . . Nếu là làm cho Nghiêm ổ chủ cũng. . . . . . Chính là. . . . . . Chính là dược này đều không phải là đối mỗi người đều có dùng được, dùng không đúng cách sẽ làm bị thương nguy cập tánh mạng. . . . . .
Thấy y như đi vào cõi thần tiên Tần Chính bật cười ra tiếng, cưng chiều gõ nhẹ lên trán Tiểu Lâm, “Ngươi lại suy nghĩ phương thuốc nào nữa đây, nên dùng cơm trưa rồi , chúng ta ăn xong rồi nghĩ tiếp, đi thôi.”
【 ân. . . . . . 】
Dược vương đích thân trị liệu, thương thế của Nghiêm Thanh Nhẫm rất nhanh có khởi sắc. Một ngày, Tần Chính tiến đến thăm bệnh không thấy hắn ở trong phòng, đang muốn ngồi xuống chờ thì Tiểu Bính Tử liền bưng một chung đôn phẩm tiến vào, nói là nha đầu nửa đường có việc gấp đem thứ này giao cho hắn biểu hắn bưng tới. Tần lão gia thấy mặt của Tiểu Bính Tử có chút gì đó mập mờ, nhưng cũng không để ý, thầm nghĩ thằng nhãi này ước chừng là phụng lệnh các vị chủ tử mượn cớ đến giám thị.
Hai người ngồi trong chốc lát, Tần lão gia cảm thấy được miệng khô, nhìn nhìn trong phòng ngay cả trà cụ cũng không có liền sai cho Tiểu bính Tử đi pha trà mang đến. Tiểu Bính Tử ‘lưu luyến ’ nhìn cái chung đôn phẩm ấy mà rời đi, dặn đi dặn lại cả ngàn lần kêu lão gia không thể vọng động vật ấy.
“Đã biết! ?Ngươi tưởng lão gia ta chưa thấy qua thứ hiếm lạ này có phải hay không! Còn không mau đi!” Bị thằng nhóc xem thường Tần lão gia tức giận rống lên.
Tiểu Bính Tử sợ tới mức ôm đầu chạy ra cửa, một khắc không dám trì hoãn, y lệnh lão gia mà đi pha trà. Lão gia gần đây vì việc của Thất chủ tử mà cực kì nóng tính, đang kiếm người để trút giận. Đợi hắn bưng một đống đồ ăn và trà trở về, lão gia đã nằm trên bàn mà ngủ, hắn đi ra phía trước nhẹ lay vài cái, cao giọng kêu: “Lão gia tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a.”
“Đừng có ồn, ta đang mệt mà. . . . . .” Bị đánh thức, hắn liền phát ra âm thanh lầu bầu, bất mãn, nhẹ nhàng mở mắt, buồn ngủ ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt, hàm hồ hỏi:
“Ai. . . . . . Ngươi. . . . . . Là ai vậy?”
Tiểu Bính Tử tưởng lão gia còn ngái ngủ nên hồ đồ , đang muốn trả lời thì hắn thoáng nhìn một bên thấy cái chung hồi nãy đang đầy giờ cạn thấy đáy nhất thời cảm giác trời đất như sụp xuống, đông cứng như đá , ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay run rẩy hướng về cái chén mà chỉ, thanh âm run run kêu lên: “Lão gia. . . . . . Lão gia ngươi. . . . . . Ngươi uống ? !”
“Lão gia? Ngươi bảo ta?” hắn vẻ mặt mờ mịt hướng về phía Tiểu Bính Tử chắp tay xá một cái, có chút lễ hỏi han: “Xin hỏi thiếu hiệp là?”
“Lão gia ———, lão gia ta đã trở về ———!”
Đang ở lúc này, từ phương xa vang đến một âm thanh vô cùng lớn. Một lát sau một đạo thân ảnh xông vào phòng, tay cầm chiết phiến, đầu đội kim quan, một thân cẩm bào đẹp đẽ, quý giá, chính là Tần phủ, Tần Ngũ chủ tử một tháng chưa về.
“Lão gia ta đã trở về, ngươi hãy nghe ta nói, ta là đi. . . . . .” Không phát hiện sự khác thường, Duy Nhất nhào thẳng đến lòng ngực của phu quân nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, thao thao bất tuyệt bào chữa cho hành vi phạm tội của mình . Khả mới nói đến một nửa liền bị mạnh mẽ đẩy ra.
“Công tử. . . . . . Xin hỏi công tử xưng hô là gì?”
“Hả?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét